HÀNH TRÌNH VỀ NĂM 2046

 

Năm 2046, đường ray xe
lửa phủ khắp địa cầu...

 

Thỉnh thoảng có 1 chuyến
xe lửa bí mật đi đến 2046.

 

Hành khách đi đến 2046
có cùng 1 mục đích...

 

Họ muốn tìm lại những
ký ức đã mất...

 

Bởi vì ở 2046 không có gì thay đổi...

 

Cũng không ai biết điều đó
có đúng hay không...

 

Vì không hề có ai quay trở về...

 

ngoài tôi.

 

Nếu có ai đó muốn bỏ năm 2046

 

thì sẽ phải mất bao lâu?

 

Nhiều người ra đi rất dễ dàng

 

Nhiều người khác thấy điều đó
mất nhiều thời gian hơn...

 

Tôi cũng đã quên mình đã ngồi
bao lâu trên chuyến xe lửa này...

 

Và tôi cảm thấy rất cô đơn.

 

Theo như tôi nhớ, nhiều người
đã đi đến 2046

 

Anh là người đầu tiên quay trở lại...

 

Cho phép tôi hỏi tại sao anh
không ở 2046 nữa ?

 

Khi có người hỏi vì sao tôi
không ở lại năm 2046.

 

Tôi chỉ trả lời 1 cách mơ hồ...

 

Ngày xưa...

 

khi người ta có những bí mật
không muốn chia sẻ...

 

thì họ lên 1 ngọn núi...

 

tìm một gốc cây và đục lỗ trong đó...

 

và thì thầm bí mật đó vào trong lỗ.

 

Sau đó lấy đất lấp lại.

 

Cách đó, không ai khám phá
được bí mật đó.

 

Có lần tôi đã yêu 1 người...

 

Sau 1 thời gian tôi không còn
gặp cô ấy nữa...

 

tôi đã đi đến năm 2046...

 

Tôi đã mong cô ấy chờ tôi ở đó...

 

Nhưng tôi cũng không thấy
cô ấy ở đó.

 

Tôi cứ thắc mắc mai không
biết cô ấy có yêu tôi hay không

 

Nhưng tôi đã không bao giờ
biết được...

 

Biết đâu câu trả lời
cũng là 1 bí mật...

 

mà không ai khác có thể biết...

 

''Ký ức nào cũng là những dấu lệ rơi...''

 

Anh đã hứa là không trở lại kia mà?

 

Tôi trở lại để gặp em.

 

Tại sao?

 

Ở đây không có cơ hội...

 

Nên tôi sẽ đi Hồng Kông
xem thế nào.

 

Khi nào thì anh đi?

 

Tàu sẽ lên đường trong 2 ngày.

 

Sao anh lại nói điều đó với tôi?

 

Tôi đã nghĩ 2 ta có thể đi cùng...

 

Anh không biết gì về quá khứ
tôi cả, phải không?

 

Nếu em không muốn nói,
thì cũng không sao.

 

Nếu anh thắng, tôi sẽ đi cùng.

 

Cô ấy đã tìm ra 1 cách gián
tiếp để từ chối tôi.

 

Theo tôi nhớ...

 

Đó đã là lần cuối cùng
chúng tôi gặp nhau.

 

Ngay sau đó, tôi đã rời Singapore...

 

và trở về Hồng Kông vào cuối
năm 1966.

 

Lúc ấy có biểu tình ở Kowloon
vì vé phà lên...

 

Tôi đã không chắc mình có
thể ở lại bao lâu...

 

Nên tôi đã thuê phòng...
ở 1 nhà trọ nhỏ ở Wanchai

 

Tôi viết bài cho báo chí...

 

Họ trả 10 đô HK cho mỗi 1 ngàn chữ...

 

Lúc đầu thì cũng hơi eo hẹp...

 

Nhưng miễn là tôi có thể xoay xở...

 

thì tôi có viết gì cũng chẳng sao...

 

Nhật ký anh hùng bí mật!

 

Ngôi sao mới ở Hộp đêm
Lục Quốc là Phi Phi!

 

1 người đẹp với bộ ngực nẩy lửa!

 

Ai thấy sẽ mê ngay!

 

Khoan. Dĩ nhiên là tôi nói thêm...

 

Tôi đâu thể nói ngực cô
ta là ngực bơm, đúng không?

 

Rồi tôi cũng quen với nếp sống đó.

 

Tôi đã trở thành 1 gã sành sỏi phụ nữ.

 

Rất nhiều chuyện qua đường
chóng vánh...

 

đâu có sao.

 

đâu có gì bền vững ở đời...

 

24 tháng 12, 1966.

 

Có thật thế không?

 

Nói láo với cô thì được gì?

 

Anh thật sự biết tôi sao?

 

Không phải cô đã tham gia chương
trình diễn ở Singapore năm 64 không?

 

Đúng rồi.

 

Cô là lulu?

 

đó là lúc trước...

 

Giờ thì hết rồi.

 

Bây giờ tên cô là gì?

 

Sao lại phải nói với anh?

 

Đêm Noel năm 1966

 

tôi đã gặp 1 người bạn cũ
trong 1 hộp đêm...

 

Chúng tôi từng là bạn thăn...

 

Nhưng đêm đó...

 

cô ấy dường như đã quên tôi.

 

Có thật là ta đã từng
gặp nhau không?

 

Sao cô có thể quên như vậy?

 

Cô bảo trông tôi giống người
bạn trai chót của cô...

 

Và cô đã dạy tôi bước Chacha.

 

Anh nói nữa đi.

 

Lúc nào cô cũng tìm cách
lôi tôi vào sòng bài.

 

Sau đó cô thua suốt.

 

Cô đã nợ rất nhiều tiền...

 

Bạn bè tôi và tôi đã chung tiền
mua vé cho cô đi Hồng Kông...

 

Cô cứ nhắc về bạn trai cũ
của cô suốt...

 

1 người phi gốc Hoa từ 1 gia đình
giàu có...

 

Cô đã lên kế hoạch lấy anh ấy ...

 

Nhưng anh ta mất sớm...

 

Cô bảo đó là mối tình duy nhất
của đời cô.

 

Thôi, vào lúc này trong năm...

 

Tôi không nên gợi lại những kỷ
niệm đau buồn.

 

Nhưng cô có nhớ đêm Giáng sinh đó

 

lúc ta đi uống rượu hay không?

 

Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều...

 

Có phải cô ấy giả vờ
quên tôi hay không?

 

Tôi đã đưa cô ấy về khách sạn...
cô ấy say xỉn...

 

Cô ấy đã uống quá nhiều...

 

nên tôi nhanh chóng ra về...

 

Trên lối ra, tôi đã để ý 1 con
số rất quen...

 

Nếu tôi không gặp cô ấy đêm đó...

 

thì đã không thể thấy con số đó.

 

Và tôi đã không hề viết quyển
'' Năm 2046''

 

Anh cần chi?

 

Có cô lulu ở đây không ạ?

 

Lulu? Ở đây đâu có cô nào tên lulu?

 

Có 1 cô tên Mimi

 

nhưng cô ấy đã dọn đi rồi.

 

Nhưng tôi đã đến đây
cách đây 2 ngày!

 

Ông có biết cô ấy đi đâu không?

 

Không! Cậu cần gặp cô ta làm gì?

 

Cũng không có gì...

 

Tôi giữ chìa khoá cô ấy
Tôi chỉ muốn trả lại thôi.

 

Cứ đưa cho tôi.

 

Cảm ơn.

 

Cậu muốn thuê phòng à ?

 

Tôi vừa ở nước ngoài về.

 

Chưa có nhà cửa gì riêng cả.

 

Nếu phòng chưa có ai,
xin cho tôi vào xem.

 

đây chỉ là 1 nhà trọ nhỏ...

 

nhưng khách ở đây đều là
người đàng hoàng cả.

 

Anh làm việc gì?

 

Tôi viết báo.

 

Hay quá! 1 người bạn nghệ sĩ!

 

Tôi cũng mới có nhà trọ này...

 

Lúc trước tôi cũng là 1 nghệ sĩ...

 

Thế à?

 

Tôi đã học hát ở Haerbin.

 

Lúc đó tôi ca bè ténor.

 

Rất vui được ạnh đến ở đây.

 

Khi nào thì anh dọn đến?

 

Càng sớm càng tốt...

 

Nhưng...

 

Phải trang trí lại phòng 2046 đã.

 

2047 còn trống đấy.

 

Cứ qua xem đi.

 

Thôi khỏi.

 

Tôi sẽ trở lại khi sửa chữa xong.

 

Tại sao cậu thích căn phòng đó?

 

Có lẽ là do số phòng.

 

Nó có ý nghĩa gì với cậu à?

 

Tôi đùa đó mà.

 

Để tôi đề nghị thế này...

 

Mời cậu xem qua phòng 2047

 

Nếu được thì cứ dọn vào,

 

Rồi khi 2046 xong thì chuyển qua.

 

Anh thấy sao?

 

Tôi xem được không?

 

được chứ! Xin mời!

 

Khi dọn vào, tôi đã biết rằng

 

ngay đêm trước đó...

 

Lulu đã bị 1 tên bạn trai
ghen tuông đâm chết....

 

1 tay trống ở hộp đêm.

 

Cô ấy đã rất quý hắn.

 

và đã so sánh hắn với 1 cánh
chim bay mãi không ngừng.

 

Trong bao năm qua...

 

Cô ấy đã đi tìm con chim bay
không đáp đó.

 

Chuyện tình nào của cô ấy cũng
kết thúc không hay...

 

Nhưng cô ấy đâu có ngại
những đoạn kết buồn...

 

Dù điều gì xảy ra...

 

ít ra cô ấy vẫn luôn là vai chính.

 

''Tốt lắm!'' (tiếng Nhật)

 

''Vâng được!''

 

'' Hay đi đi''

 

''Ta cùng đi đi.''

 

'Nào, ta đi đi''

 

''Em sẽ đi cùng anh''

 

''Được, em sẽ đi với anh!''

 

''Vâng ạ.''

 

''Em hiểu''

 

''Anh hiểu không? Em hiểu rồi!''

 

''Em hiểu rồi.''

 

''Em đi được không?''

 

''Em đi được rồi''

 

''Vâng ạ!''

 

''Em hiểu!''

 

'' được ạ!''

 

Trang trí lại phòng 2046
thì không lâu

 

Nhưng đến lúc đó
tôi đã quen phòng

 

Tôi bắt đầu nghe 1 giọng nói Ịa
từ bên kia bức tường

 

Tôi cứ nghĩ có người đã dọn đến ở...

 

Nhưng đó là con gái của
ông chủ nhà trọ, ông Hoàng...

 

''Nhất định rồi.'' (tiếng Nhật)

 

''Em nhất định sẽ đi!''

 

''Nào, ta cùng đi đi.''

 

Tôi chẳng hiểu cô ta nói gì...

 

Nhân viên nhà trọ bảo tôi
đó là tiếng Nhật.

 

Nghe đâu cô ấy có bạn trai
người Nhật Bản.

 

Bảo tài xế địa chỉ là số 220,
đường Granvile

 

-Ge... ran... wei...
-220 đường Granvile !

 

-Rẽ từ đại lộ Humphrey gần Kimberley.
-Nói lại được không?

 

-Đừng rẽ xuống Salsbury ...
-Nói chậm 1 chút đi.

 

Để em vẽ bản đồ.

 

Đừng, đó là bút tôi!

 

Để em nhắc lại lần nữa.

 

Từ đại lộ Humphrey rẽ tiếp.

 

Gần đường Kimberley.

 

Nhưng đừng rẽ qua đường Salsbury.

 

-Hiểu không?
-Không.

 

-Để em vẽ bản đồ cho!
-Thôi!

 

Đại lộ Granvile.

 

Rẽ từ đại lộ Humphrey

 

Nhưng đừng rẽ qua Salsbury!

 

Nhớ nhé, đừng rê
qua đường Salsbury!

 

Công ty anh ta ở Nhật đã
cử hắn đến Hồng Kông

 

Khi đến đây anh ta đã đăng ký
ở nhà trọ này...

 

Thế giới này không đủ
đàn ông hay sao

 

mà lại phải đi chọn 1 tên Nhật?

 

Đuổi nó đi đi!

 

Cha không tiếp nó!

 

Muốn cha đồng ý à?

 

Ngày nào cha còn sống thì
sẽ không có việc ấy!

 

Việc ấy cứ tái diễn suốt...

 

Nhưng do ông Hoàng có ý kiến

 

nên họ đã chia tay.

 

Em có thể nói em
đang nghĩ gì không?

 

Em có yêu anh không?

 

Hay là không yêu?

 

Anh rất sợ nghe
của trả lời của em

 

Nhưng anh cũng phải hỏi...

 

Hay đi với anh.

 

Vĩnh biệt!

 

Cuối cùng anh ta đã trở về Nhật...

 

và đó là lúc cô Hoàng bắt
đầu nói lảm nhảm 1 mình.

 

Này! Bảo ông chủ
để nhạc nhỏ lại 1 chút!

 

Ông Châu, xin ông tự nói với
ông chủ đi.

 

Ông Châu...

 

Nó chưa về nước sao?

 

Sao lại trở lại như vậy?

 

Cha không tiếp nó đau!

 

Nếu con không thôi việc này...

 

thì ra khỏi nhà! đi theo nó đi!

 

Tôi đã nghĩ rằng ông Hoàng
để nhạc to...

 

vì thích vở nhạc kịch đó...

 

Thật ra đó là vì ông ấy
không muốn người khác

 

nghe được việc riêng của gia đình.

 

Anh làm gì vậy?

 

Chừng nào lớn hơn tí nữa
hay trở lại!

 

Tôi đã nói là chờ đến khi lớn đa!

 

Em thích vậy mà!

 

Điều làm ông Hoàng đâu đầu nhất

 

đó là 2 cô con gái.

 

Cô gái lớn thì yêu say đắm
người bạn trai Nhật...

 

Còn cô út thì quá già trước tuổi.

 

Cô ấy cứ vào phòng tôi để
xin uống rượu.

 

Sau đó cô ấy lại bỏ đi

 

với 1 tay trống khác
ở 1 hộp đêm nào đó...

 

Sau khi cô ấy đi, cô chị lại i gặp sự cố khác.

 

Xin cậu nói giúp với ông chủ...

 

Tháng này tôi hơi trễ tiền nhà...

 

Đằng nào ông ấy cũng còn
tiền cọc của tôi...

 

Ông Châu, ông gặp ông ấy nói đi.

 

Mấy ngày nay ông ấy cau có lắm.

 

Ông ấy gặp chuyện gì?

 

1 đứa con gái thì bỏ nhà đi,

 

Đứa còn lại thì nhập viện.

 

Vì vậy mà ông ấy cáu kỉnh suốt.

 

Tại sao cô ấy phải nhập viện?

 

Ông ấy nhất định không nói...
Tính tình kỳ lạ lắm.

 

Ông không nên lại gần ông ấy.

 

Thế à?

 

Thôi thì cứ chuyển thư mời giúp tôi...

 

Tiệc mời sinh nhật bố tôi đó.

 

Ông ấy có thể trừ tiền quà
từ số tiền nhà tôi thiếu.

 

Sau đó họ đã áp dụng luật
giới nghiêm ở Hồng Kông...

 

Bom tự chế khiến
mọi người hoảng loạn.

 

Kinh tế bị đình trệ...

 

Tôi cũng không đi ra ngoài nhiều...

 

Nhiều người cho rằng
tôi đã tu tỉnh...

 

Thật ra tôi đã bắt đầu viết văn...

 

1 câu chuyện tựa là ''2046''.

 

Về những người năm và những
người nữ đi tìm tình yêu

 

liều lĩnh, bất chấp mọi thứ
để đến 1 nơi gọi là 2046...

 

Cái gì thế?

 

Ta hay cùng đến...

 

2046.

 

Tôi đã cố làm câu chuyện Ịa lùng
và gợi tình mà không gì quá đáng...

 

Độc giả đã rất thích nó...

 

Nhiều người không thích góc
độ khoa học giả tưởng...

 

Nhưng 2046 đối với tôi chỉ là...

 

số của 1 phòng trọ.

 

Tôi đã bịa ra tất cả...

 

Nhưng 1 số kinh nghiệm của tôi...
đã tìm đường đi vào quyển sách.

 

Những người tôi gặp gỡ
trong đời thường

 

đã xuất hiện trong truyện của tôi ...

 

Tôi cảm thấy ngày càng thoải
mái trong thế giới giả tạo đó...

 

Cũng vào lúc đó, máy hát
của ông Hoàng ngày càng to...

 

Lại thêm nhiều rắc rối
với 2 cô con gái...

 

Nhưng cũng vì tình hình
kinh tế khó khăn,

 

Nhiều phòng trọ còn bỏ trống...

 

Và rồi vào tháng 9, những
cuộc bạo loạn đã chấm dứt.

 

Cuộc sống trở lại bình thường.

 

Sau đó có người
dọn đến phòng 2046.

 

Này, bên kia xong chưa?

 

Bây giờ còn sớm quá!

 

Để người khác ngủ nữa chứ!!

 

Ai đánh tôi đấy?

 

Cô gái phòng bên thật hấp dẫn.

 

Liệu tôi có cơ hội không?

 

Ông điên à?

 

Sắp làm cha thì không nên
nghĩ tới điều đó!

 

Từ ngày bà vợ tôi có bầu...

 

Bà ấy đâu có để tôi đụng tới!

 

Nào!

 

Nhớ nói dùm tôi 1 lời...

 

Thôi được.

 

Bao nhiêu?

 

Ông có bao nhiêu?

 

Chỉ còn 100 đô.

 

Chờ tôi gọi nhé.

 

Ông Châu!

 

Ông Châu! Có điện thoại!

 

Bây giờ hơi sớm, đúng không?

 

Cô ấy chưa thức.

 

Đến làm gì?

 

đã nói là phải chuẩn bị...

 

Cô ấy có phải gái đứng đường đau!

 

Bạn bè như ông phải hiểu chứ?!

 

Phải tôn trọng người ta 1 chút !

 

U72, tôi sẽ nói ngay!

 

Cô Bội, chìa khoá của cô.

 

Cô Bội , cô đã trở về.

 

Ai thế?

 

Ông tìm ai?

 

Ông Châu đã đề nghị tôi đến...

 

Chào ông Châu mới về!

 

Ông thắng cuộc đua chó chứ?

 

-Tôi thua!
-Tôi ăn được 1 chút!

 

Cô tìm tôi đấy à?

 

Tôi nghĩ anh biết người này chứ!

 

Ông làm gì trong phòng người ta?

 

Anh bảo là sẽ lo êm đẹp!
Tôi đã trả tiền anh!

 

Tôi đâu có nói là phòng này?

 

-Tôi muốn cô ta!
-Tôi bảo phòng kia!

 

-Tôi bảo phòng này!
-Người của ông ở phòng kia kìa!

 

-Tôi bảo phòng này!
-Ngượng quá! Xin lỗi cô nhé.

 

Tôi đã bảo, phòng bên trái!

 

-Nhưng tôi bảo là cần cô ta!
-lm đi!

 

Ai đấy?

 

Lai anh nữa à !

 

Tôi chỉ muốn xin lỗi về tối qua.

 

Thôi dẹp! Xéo đi!

 

Ông Tổng biên tập của tôi
hơi quá đáng đó.

 

Nhưng ông ấy không đến nỗi tệ.

 

Chỉ hơi keo kiệt 1 chút...
Không bao giờ trả tiền!

 

Lúc nào cũng bảo là hết tiền
khi có giấy báo.

 

Nên tôi nghĩ là đùa với ông
ấy 1 lần cho bô ghét.

 

Lấy tôi ra mà đùa à?
Anh không đi quá xa đó chứ!?

 

Ông ấy chỉ mắc bẫy vì cô quá đẹp!

 

Anh cũng tán gái hay đấy.

 

Chỉ nói sự thật thôi.

 

1 món quà xin lỗi...

 

Xin cô hay nhận lấy.

 

Tôi không nhận.

 

Cô vẫn còn giận, đúng không?

 

-Xin cô nhận cho...
-Không!

 

-Xin cô...
-Không!

 

Chỉ là một món quà nhỏ!

 

Đừng chế nhạo tôi!
Tôi nói thật đó!

 

Đi ra!

 

Được rồi, cô cứ đánh cho hả giận.

 

Làm cách nào để cô bớt giận tôi?

 

Hay tát tôi nữa đi!

 

Anh tưởng tôi không dám sao?

 

Lại gần đây!

 

Khốn kiếp!

 

Đừng nhỏ mọn thế chứ...

 

Thôi đủ rồi!

 

Tôi cũng đủ lịch sự để không
tát anh lần nữa đó !

 

Điều đó không có nghĩa
là ai nhỉ có thể lợi dụng!

 

Lần này tôi sẽ không để anh
bị mất mặt!

 

Nếu có 1 lần sau nữa, tôi sẽ
không lịch sự vậy đâu!

 

Việc này sẽ không có 1 lần nữa!

 

Mặt tôi vẫn còn tê đây này.

 

Xin cô nhận đi!

 

Không!

 

Coi như món quà làm lành của tôi.

 

Chính tôi chọn đấy.

 

Hay xem cô có thích không...

 

Nếu không, cô cứ vất bỏ.

 

Được đấy.

 

Bây giờ tôi đi đây.

 

Bình tĩnh nào !

 

Em đi chơi với ai thì
việc gì đến anh?

 

Ai??

 

Đại Bảo?

 

Đại Bảo nào?

 

Tên Mập hay tên ròm?

 

Ở Shanghai hay ở Shandong?

 

Khổ 1 nỗi tôi biết quá nhiều
người tên đại Bảo!

 

Làm sao biết được ạnh nói đến ai?

 

Có đấy!

 

Anh định làm sao đay?

 

Cũng được!

 

Em sẽ chờ đó!

 

Cho anh nói...

 

Đi ra!

 

Anh nghĩ tôi có thể chấp nhận
điều đó à?

 

Cô ta hay là tôi!

 

Anh chọn đi!

 

Bây giờ đi ra đi!

 

24 tháng 12 nam 196 7

 

Cô về sớm thế?

 

Giáng sinh rồi!

 

Lẽ ra cô phải đi ăn tối với
bạn trai cô chứ.

 

Bạn trai nào?

 

Thế thì ta đi ăn tối vậy.

 

Thôi đi...

 

Anh có quá nhiều bạn gái!
Muốn có bạn à?

 

Tìm họ mà đi chơi đi!

 

Ai cũng muốn theo tôi
nhưng tôi không chọn được.

 

Điều tốt nhất là đừng gặp ai cả.

 

Nào! Ở trong phòng suốt
thế này cũng vô ích thôi.

 

Hôm nay tôi không có hứng!

 

Có thể tôi sẽ nhậu say...

 

và tát anh lần nữa.

 

Không sao đau,

 

tôi quen rồi mà.

 

Nếu tát tôi có thể làm cô hạnh phúc...

 

thì làm đi, coi như quà
Giáng sinh của tôi.

 

Nào...

 

Theo tôi.

 

U72 thì đi!

 

Tôi đâu có ngờ lễ Giáng sinh
của tôi lại như thế này...

 

Chứ anh đã nghĩ thế nào?

 

Chúng tôi đã lên kế hoạch.

 

Anh ấy định đưa tôi đi Singapore

 

Anh ấy nói ở đó vào
Giáng sinh sẽ ấm.

 

nên tôi cũng không mang theo
quần áo mùa đông.

 

Quần áo tôi đang mặc

 

là quần áo mùa hè...!

 

Anh đã đi Singapore chưa?

 

Tôi đã làm việc ở đó nhiều nam...

 

Công việc gì?

 

Viết báo.

 

Công việc có vui không?

 

Cũng được.

 

Anh nói nữa đi.

 

Tôi sẽ không đi được

 

nên có lẽ phải tưởng tượng ra thôi.

 

Cô muốn biết điều gì?

 

Thời tiết như thế nào?

 

Cũng khá ấm...

 

Ấm quanh năm.

 

Đôi khi ta cũng không thể biết
đó là mùa nào...

 

Các quán hàng rong thì tuyệt vời.

 

Bình và tôi đi ăn ở đó
sau giờ làm việc...

 

Chúng tôi an và uống đến sáng...

 

Chủ nhà chúng tôi là
1 người buồn cười.

 

Ông ấy mập và lùn và lúc nào
cũng mặc váy...

 

hay loại y phục mà người
Malaysia gọi là ''xà rông''

 

Nhưng lúc ở xa nhà...

 

đôi khi ta có cảm giác buồn chán...

 

Bữa ăn dở quá!

 

Đi làm 1 ly chỗ khác nhé?

 

Anh thích nhậu thế à?

 

Như vậy sẽ dễ hơn....

 

Khi tôi xỉn...tôi không có gì phải lo.

 

Bạn gái anh không trông anh
đêm nay sao?

 

Tôi đâu nợ gì họ?

 

Họ cũng gặp những người
đàn ông khác vậy.

 

Gặp nhau chỉ để vui chơi mà thôi.

 

Họ cũng cần kiếm sống vậy!

 

Tôi không hiểu lắm...

 

Vui chơi như thế để làm gì?

 

Nếu tìm ra đúng người...

 

thì tại sao mất thì giờ với những
người khác làm gì?

 

Nếu tôi tìm ra đúng người?

 

1 người như tôi cũng không có
gì nhiều...

 

ngoài thời gian rảnh rỗi?

 

đó là lý do tôi cần có bạn.

 

Vậy người ta đối với anh là
chỉ lấp đầy thời gian?

 

Tôi không có ý nói vậy.

 

Người khác cũng có thể
mượn thời gian của tôi nữa.

 

Còn tối nay?

 

Anh đang mượn tôi hay tôi
đang mượn anh?

 

Có khác gì đau?

 

Có khi trước đây tôi có mượn cô

 

rồi sau đó cô mươn lại tôi!

 

Buồn cười thật!

 

Đừng hiểu lầm tôi!

 

Tôi không có ý lợi dụng cô đau.

 

Nếu đó là điều tôi muốn...

 

thì đã có quá nhiều cơ hội.

 

Ta chỉ nên là bạn rượu mà thôi...

 

Như vậy được không?

 

Cũng khó...

 

Nhưng tôi sẽ cố.

 

Ồk

 

Vậy thì thử đi!

 

-Đi đau?
-Đi uống nữa!

 

Ông Châu, tối nay trông ông vui nhỉ!

 

Phải vui chứ,
bạn bè tôi đãi tôi an đấy.

 

Mời đi lối này.

 

Bình! Sinh nhật của ai à?

 

Còn hơn thế nữa!
Châu nó có bạn gái mới!

 

Đúng là phải ăn mừng!

 

Ông Châu! Tối nay ông dùng gì?

 

Thứ gì đắt tiền 1 chút đi.

 

Rắn nhé?

 

U72, rắn cũng được đấy.

 

Thịt rắn không rẻ đau.
Liệu có thắng cá độ không đấy?

 

-lm đi!
-Đừng để ý !

 

-Ông Châu, sao ạ?
-Món rắn đi!

 

Và món dê hầm nữa.

 

Mang rượu đế của Hội ra.

 

-U72 , được đó!
-Hay lắm!

 

đâu thể để phí như thế này,
ngon quá!

 

Thế bạn gái cậu đâu, Châu?

 

đã 2 giờ sáng rồi,
cô ấy có đến không?

 

-Cô ấy không đến đâu.
-Chắc cô ấy không đến!

 

Tôi không nghĩ cô ấy đến.

 

đó là tại anh.

 

Vì anh mà xảy ra những việc này.

 

Sao lại trách tôi?

 

Anh đã tự gây ra cho bản thân chứ.

 

Anh bảo cô ấy hiền lành và
ngoan ngoãn...

 

Bây giờ thì ta đã biết sự thật đó.

 

Tôi bảo cô ấy đôi khi ngoan ngoãn

 

và đôi khi dịu dàng.

 

Nhưng cô ấy đầy những bất
ngờ. Vậy mới vui.

 

-Vậy, sao nữa?
-U72, bây giờ thì sao?

 

Tôi còn làm gì được nữa?

 

Thích làm gì cứ làm đi!

 

Rồi sau đó thì sao?

 

Nói đi!

 

Nói tôi nghe đi!

 

Anh định cảm ơn tôi cách nào đây?

 

Ác độc thật !

 

Mở cửa ra!

 

Ai vậy?

 

Mở cửa ra!

 

Khuya quá rồi!

 

Hôm nay cô đùa cũng ác đấy.

 

Tôi xong công việc cũng trễ...

 

đã quá muộn để đến đó

 

Nên tôi đã không đến.

 

Cái gì đay?

 

Đó cũng là tại em nữa.

 

Tôi đâu có ngờ em sẽ cho tôi an
thịt thỏ...?

 

Anh đã nghĩ là sẽ đánh bài
ăn được vài trâm...

 

Thay vào đó anh đã mất bộ ria.

 

Lỗi của em đó.

 

Anh cũng đáng như vậy.

 

Ai bảo anh đi cá độ làm gì?

 

Em nói cho anh biết...

 

Anh Bình bảo em đừng đến đó.

 

Đằng nào...

 

Anh cũng không hảo bộ ria đó lắm.

 

Trông anh trẻ ra đấy.

 

Em không thích à?

 

Em lừa anh!!

 

Em gạt anh đấy à?

 

Em sẽ phải đền anh việc này!

 

Liệu đền sao cho vừa đây?

 

lt nhất cũng hôn anh 1 cái đi chứ.

 

Em cắn anh à?

 

Ráng mà bắt được em!

 

Anh tóm được em là chết nhé!

 

Đừng, đừng, buông em ra!

 

Anh định lột da em đấy sao?

 

Em tưởng em hiền lắm à?

 

Chảy máu rồi đây này!

 

Không biết có phải thời tiết
không nhỉ?

 

Chỉ mới có 1 nồi dê hầm và
anh đã ra nông nổi này.

 

Hay là anh quá mạnh việc đó?

 

-Gì?
-Nằm yên!

 

Em làm gì vậy?

 

-C ạo râu anh.
-Đừng!

 

Làm sao biết con dao cạo
râu đó đã cạo ở đâu chứ!

 

Có thể khiến anh gặp xui đó!

 

Bắt đầu hiệp 2!

 

Thôi, thôi!

 

Sao anh em lại mặc
quần áo vào sớm thế?

 

Anh trở về phòng đây.

 

Anh mệt quá rồi!

 

Anh chỉ còn ngần này

 

ngoài chút ít tiền lẻ đi xe buýt.

 

Đây là 200 đô.

 

Em cầm đi.

 

Em không cầm đâu.

 

Em đâu có làm lấy tiền.

 

Anh không có ý đó.

 

Anh muốn đền cái áo rách của em

 

Em cầm đi.

 

Em hiểu rồi.

 

Anh sợ là sau này em
đeo bám anh chứ gì?

 

Cũng được...

 

Em sẽ cầm 10 đô.

 

Coi như giảm giá vậy.

 

Nếu anh có muốn qua chơi,

 

Em cũng sẽ tính giá đó.

 

Anh trở về phòng đây.

 

Lại đây.

 

Tối nay thì thôi.

 

Tại sao?

 

Không hứng à?

 

Tối nay anh mệt lắm rồi.

 

Với lại, anh cũng đang hơi kẹt tiền.

 

Không sao, em cho anh thiếu.

 

Thôi...

 

Anh không thích thiếu nợ.

 

Bắt đầu khai mạc lúc 6 giờ,
ăn tối lúc 8 giờ.

 

Không đến được không sao...
miễn là gởi quà thôi.

 

Anh làm gì đãi tiệc cả năm vậy?

 

Tôi đã được 4 thiệp sinh nhật
từ anh năm nay rồi đó!

 

Còn nhiều thiệp mời nữa,
tôi sẽ gởi sau.

 

Hay tìm những người có tiền,

 

Viết tên của họ ra
và gởi thiệp cho họ!

 

Ồk, thế là xong.

 

Ông Châu, lại tiệc chiêu đãi nữa à?

 

Ông biết là ta có nhiều lịch mà.

 

Lại sắp có 1 sinh nhật khác nữa đó.

 

Hẳn vậy rồi.

 

-Đây, thiệp mời gởi ông chủ...
-Vâng.

 

Bảo ông ấy là vì tình thăn...

 

Ông ấy có thể trừ tiền quà
từ tiền nhà tôi thiếu...

 

-Cứ đưa cho ông ấy nhé.
-Vâng.

 

Trễ rồi, có gì gấp thế?

 

Tôi vừa đi Macao về...

 

Châu nhờ tôi mang cho cô
1 món quà.

 

2 người cùng đi Macao?

 

Vâng, bọn tôi có vài ngày nghỉ...

 

Nên chúng tôi đã đi sòng bài...

 

Ôi, đẹp quá!

 

Anh ấy bảo thấy còn tiền

 

sót lại trong túi

 

Nên trước khi thua hết ở sòng bài

 

anh ta đã mua cho cô 1 món quà.

 

Anh ấy đâu rồi?

 

Chưa về đâu.
Cô biết tính anh ta mà.

 

Đầu tháng thì sang lắm.

 

rồi chưa hết tháng đã cháy túi.

 

Anh ta đã trúng vài ngàn đồng
khi tổ chức tiệc đó...

 

Nên bây giờ đang
vui chơi thoải mái.

 

Anh ta ở đó 1 mình à?

 

Dĩ nhiên là không rồi!
Có cả 1 nhóm bạn bè!

 

Anh ta thích đông vui vậy đó.

 

Lúc nào anh ấy cũng thế à?

 

Thôi đừng nói đến anh ta nữa.
Uống gì đi nào.

 

Nhưng tôi phải báo cô biết...

 

Tôi biết cô rất thích Châu...

 

Đừng mất thì giờ vì anh ta.

 

Anh ta không nghiêm túc đâu!

 

Đoán xem ai nào?

 

Chỉ có thể là 1 người!

 

Để anh ăn tí gì đã chứ!

 

Em làm gì ở đây?

 

Em làm gì ở đây à?

 

Theo anh thì làm gì?

 

Anh đã tưởng là mình quậy lắm...

 

Nhưng em còn quậy hơn nhiều!

 

Trả tiền đây!

 

Lâu quá rồi em chưa gặp anh!

 

Anh cũng bận...

 

Xạo nhé.

 

Nói thật em nghe đi.

 

Anh nói thật mà!

 

Người phụ nữ hôm nọ là ai?

 

Người phụ nữ nào?

 

Đừng giả vờ mà.

 

Em thấy cô ta rời phòng anh.

 

Ai vậy?

 

1 người bạn.

 

1 người bạn?

 

Bạn mà vào phòng anh làm gì?

 

Đừng tò mò nữa, ok?

 

Trở về phòng em đi.

 

Anh có việc phải làm.

 

Em không về!

 

Tối nay em ngủ lại ở đây!

 

Qua đêm là 1 điều xa xỉ.

 

Cũng được...

 

Nói giá đi.

 

Em sẽ trả tiền để được ở
bên anh mỗi ngày!

 

Bán lẻ thì được...

 

Còn bán sỉ thì thôi, không chơi.

 

Tại sao?

 

Vì anh không thích vậy.

 

Cho em làm 1 ngoại lệ được không?

 

Không.

 

Anh đối xử với phụ nữ nào
cũng như vậy sao?

 

Chỉ trừ 1 người.

 

Ai?

 

Mẹ anh.

 

Em nói thật đó.

 

Em không phiền anh quen
những người phụ nữ khác...

 

Nhưng đối xử với em thì phải khác.

 

Em không cần anh yêu em...

 

Em cũng vẫn yêu anh .

 

Từ khi quen anh, em đã không
dẫn ai về phòng nữa.

 

Em đã mong anh cũng sẽ như vậy.

 

Anh có hứa với em như vậy không?

 

Không.

 

Em hiểu rồi.

 

Thế thì thôi.

 

Em sẽ không làm phiền anh nữa.

 

Anh cũng đừng qua phòng của em!

 

Đây là 10 đô!

 

Đêm nay em trả tiền.

 

Cảm ơn.

 

Nếu khi nào em
có hứng thì cứ qua.

 

Anh cũng sẽ tính giá đó.

 

Vui quá nhỉ?

 

Hỏi làm gì?

 

Tối qua em hơi ồn ào đó.

 

Em cố ý đó.

 

Anh dẫn phụ nữ về...em lại
không có bạn trai được sao?

 

Em chỉ muốn xem anh có
tức không thôi mà.

 

Em không đi đâu! Sao anh
không đến đây chứ?

 

Thôi dẹp đi, đừng đến nữa!

 

Sau khi Bội linh dọn đi...

 

Cô ấy bắt đầu hò hẹn với đại Bảo.

 

Và tôi thì cũng quen
nhiều phụ nữ khác.

 

Nếu thỉnh thoảng có gặp nhau...
chúng tôi cũng vờ như không thấy.

 

Nghe thì quá thảm hại...

 

Nhưng kết thúc như vậy
là cách hay nhất.

 

Chúng tôi đã không liên lạc với
nhau nhiều...

 

Mặc dù đôi khi...

 

cô ấy vẫn hiện về trong
những truyện ngắn của tôi.

 

Tiền lẻ ông đây, xin hay kiểm tra.

 

Cảm ơn.

 

Lát nữa anh có ra ngoài không?

 

Tại sao?

 

Anh bỏ thư giúp tôi được không?

 

được mà.

 

Thế rồi cô Hoàng trở về.

 

Tôi đã nghe tiếng nói quen
thuộc từ bên kia vách...

 

'' Hay đưa em đi cùng anh.''

 

''Tốt lắm ''.

 

Con làm gì vậy?

 

Bố nói như vậy chưa rõ sao?

 

Đừng liên hệ với tay
người Nhật đó nữa!

 

Sao lại còn lén lút viết thư
cho nó nữa?

 

Con không biết xấu hổ à ?

 

Trả thư lại cho nó!

 

Không à?

 

Cô đang đọc gì đấy?

 

1 tiểu thuyết vô thuật.

 

Thích đọc kiếm hiệp sao?

 

Nếu bạn cô muốn tiếp tục viết
thư cho cô...

 

và cô không muốn bố cô biết...

 

thì bảo anh ta ghi
số phòng của tôi...

 

Tôi sẽ đưa lại cho cô .

 

Lần trở lại này trông cô ấy có
vẻ vui hơn.

 

Chúng tôi đã nói chuyện nhiều...

 

Ông Châu...1 lá thư nữa gởi anh.

 

Nữa à?

 

Các cô em Nhật Bản này
sao lăng mạn thế?

 

''Ta hay gặp nhau lần nữa...

 

''Khi ấy...

 

''Nếu em vẫn nghĩ rằng ta
không nên gặp lại nhau nữa..

 

''thì cứ cho anh biết...

 

''Ngày ta gặp nhau, 6 năm về trước...

 

''1 cầu vồng đã xuất hiện
trong tim anh...

 

''Nó vẫn còn đó.

 

''Như 1 ngọn lửa bừng cháy trong anh.

 

''Nhưng tình cảm của em
đối với anh thì thế nào?

 

''Có như cầu vồng xuất hiện
sau cơn mưa không?

 

''Hay là...

 

''Cầu vồng đó đã nhạt nhoà
từ lâu lắm rồi?

 

''Anh vẫn chờ em trả lời đây.''

 

Sao anh cứ viết truyện về
tình yêu và tình dục vớ vẩn thế?

 

Để đừng chết đói!

 

Anh không nghĩ đến tiếng tâm
mình sao?

 

Có khi tôi cũng không phải
là người đàng hoàng lắm đâu.

 

Sao không viết thể lọai nào khác?

 

Ai mà đọc chứ?

 

Tiểu thuyết kiếm hiệp
cũng được vậy.

 

Ai cũng thích đọc thể lọai đó.

 

Viết lọai đó khó quá.

 

Có lần tôi đã cố thử cùng
hợp tác viết với 1 người khác.

 

Chúng tôi đã tự giam mình
hàng mấy tháng

 

mà rốt cuộc chỉ tổ đâu đầu.

 

Đó là một thời kỳ vô tư...

 

Tôi cũng thích viết văn nữa,

 

Nhưng sống vì nghề đó thì hơi khó...

 

nên tôi chỉ viết cho vui thôi.

 

Tôi sẽ cho anh xem vài
truyện tôi viết...

 

Vâng, cảm ơn cô.

 

Đây, anh đọc trước đi.

 

Đọc xong rồi nhớ cho
tôi biết ý kiến.

 

Nhớ trả lại tôi đấy nhé!

 

Nhớ chứ!

 

Anh đã đọc xong chưa?

 

Tôi đọc rồi.

 

Anh nghĩ sao?

 

Tôi nghĩ cô đừng nên viết nữa.

 

Tại sao không?

 

Vì cô viết khá quá, viết nữa
tôi thất nghiệp thì sao?

 

Tên đầu đảng Nhện
tung cú đấm phải!

 

Và 2 phi tiêu vọt ra
nhanh như chớp!

 

Chúng bùng nổ khi rơi xuống đất...

 

Ầm! Ngọn núi nứt làm đôi!

 

Chậm lại đi, tôi viết không kịp!

 

Nhanh Lên, toà soạn đang chờ đấy!

 

được rồi!

 

Kịp chưa?

 

Anh nói tiếp đi!

 

Tôi đọc đến đâu rồi nhỉ?

 

Ngọn núi tách ra làm 2...

 

Phải rồi, ngọn núi tách ra làm 2...

 

đè bẹp Thiết Bảo...

 

Thiết Bảo là ai?

 

Ủa, chưa chết sao?

 

Hắn chết rồi sao?

 

Thì cho Thiết đầu chết đi vậy?

 

Thiết đầu này là gã nào? ở đâu ra?

 

Này, kiếm hiệp với vô thì ai mà để ý!

 

Thôi, có khi anh ngủ đi,
để tôi viết tiếp cho anh.

 

Đồng ý.

 

Tôi đã cảm thấy như mình có
1 cô thư ký...

 

Khi tôi trễ hạn, tôi nhờ cô ấy
viết tiếp cho tôi...

 

Đó chỉ là 1 cô gái trẻ...

 

nhưng lời văn cũng sắc sảo như
1 nhà văn đầy kinh nghiệm.

 

Chúng tôi rất hợp ý nhau...

 

và đó là mùa hè
hạnh phúc nhất đời tôi.

 

Nhưng điều đó cũng không dài lâu...

 

Tôi khuyến khích cô ấy đương
đầu lại với cha mình

 

Nhưng cô ấy không dám.

 

Cô ấy chỉ muốn làm theo ý mình.

 

Tôi tìm cô ấy 1 việc Làm là
chăn giữ áo khoác ở 1 hộp đêm...

 

Cảm ơn !

 

Cô ấy bảo bố

 

rằng đi chơi với tôi.

 

Đôi khi tôi cũng kiếm cớ đến
đón cô ấy ở chỗ làm việc.

 

Sao muộn thế?

 

Nếu cô đã xong việc...

 

Tôi có xe taxi chờ ngoài kia...
tôi sẽ cho cô quá giang về.

 

Thôi, cảm ơn.

 

Thế tôi sẽ không chờ đâu.

 

Tình cảm có thể len lén đến
mà ta không ngờ...

 

Tôi biết thế...nhưng còn cô ấy?

 

Cô ấy vẫn luôn hỏi

 

có bao giờ có điều gì trên đời
mà bất di bất dịch...

 

Tôi đã hiểu cô ấy đang nghĩ gì...

 

Và đã hứa viết 1 truyện cho cô ấy
căn cứ trên những quan sát của tôi.

 

1 điều gì đó cho cô ấy hiểu
bạn trai cô ấy đang nghĩ gì.

 

Để đùa,

 

chúng tôi đã định đặt tựa là 2047,

 

nhưng có lẽ tôi đã không rõ ràng lắm...

 

Tôi bắt đầu có cảm giác là đây
không phải vì người bạn trai chút nào

 

mà là vì bản thân tôi nhiều hơn.

 

Nên tôi đã tự hình dung mình
là 1 thanh niên Nhật...

 

trên 1 chuyến xe lửa đến nam
2046...

 

đem lòng yêu thương 1 người
máy có phản ứng chậm.

 

Nếu có ai đó muốn rời 2046
thì sẽ mất bao lâu?

 

Cũng không ai biết được...

 

Nhiều người ra đi rất dễ dàng...

 

Những người khác cho rằng...

 

phải mất lâu hơn nhiều.

 

Phải có rất nhiều nghị lực...

 

và cũng phải chịu nhiều đâu đớn ...

 

Tôi đã quên tôi ở trên chuyến
xe lửa này bao lâu...

 

và đã bắt đầu cảm thấy cô đơn...

 

Lúc đầu thì cũng chán chán...

 

nhưng dần dần rồi cũng đã quen.

 

Chúng tôi có 1 số tiếp viên
phục vụ là người máy ...

 

Họ sẽ chiều lòng quý khách...

 

và hết lòng phục vụ...

 

như 1 người bạn rất thân tình.

 

Nhưng không bao giờ được
đem lòng yêu thương họ.

 

Ai mà yêu thương được một
người máy?

 

Làm sao biết được?

 

Nhiều điều có thể xảy ra cho ta...

 

mà ta không hề để ý.

 

Điều đó vẫn thường xảy ra...

 

Đoạn 201 trong sách hướng
dẫn cho Hành Khách

 

báo rằng khu vực 1224-1225...

 

rất lạnh.

 

Hệ thống sưởi của xe lửa sẽ
không đủ để giữ ấm.

 

Hành khách nên ôm nhau để
giữ thân nhiệt...

 

Và bởi vì tôi là hành khách duy nhất...

 

Tôi ôm người tiếp viên rôbô của tôi.

 

Không hiểu đó là hệ thống cơ
khí của cô ấy hay là tôi tưởng tượng...

 

nhưng tôi cảm thấy hình như
cơ thể nhân tạo của cô ấy có ấm lên.

 

Đau quá...

 

Sao anh lại muốn rời 2046?

 

Anh có biết

 

ngày trước người ta làm gì...
khi có những bí mật muốn chôn dấu?

 

họ lên 1 đỉnh núi...

 

tìm 1 gốc cây...

 

Đục 1 lỗ trong đó...

 

Thì thầm bí mật đó vào lỗ

 

và lấy bùn lấp lại.

 

Cách đó...

 

Không ai biết được bí mật đó.

 

Tôi sẽ là gốc cây của anh.

 

Hay nói tôi biết và sẽ không ai
khác biết được nữa.

 

Tôi luôn luôn...

 

Tôi...

 

Tôi luôn luôn...

 

Vui nhỉ? Tôi...

 

Tôi luôn luôn...

 

Khi có ai đó hỏi vì sao tôi rời 2046...

 

Lúc nào tôi cũng...

 

cho họ 1 câu trả lời mơ hồ nào đó...

 

Tôi luôn luôn...

 

Tôi từng yêu một người...

 

Đến giờ tôi vẫn tự hỏi không
biết cô ấy có yêu tôi không.

 

Tôi đã tìm ra một rõ bô trông
y như cô ấy.

 

Tôi đã nghĩ người máy đó có
thể cho tôi biết câu trả lời.

 

10 giờ sau

 

Tôi có 1 bí mật muốn nói với cô

 

Hay đi với tôi

 

Tôi có 1 bí mật muốn nói với cô

 

Hay đi với tôi

 

Tôi cứ hỏi đi hỏi lai...

 

nhưng cô ấy không bao giờ trả lời.

 

Tôi bắt đầu mơ đến những lý do
cho sự im lặng của cô ấy.

 

Bạn có biết giáo lý Phật giáo không?

 

5 điều răn của Bồ tát?

 

5 điều răn của Bồ tát.

 

Đó là chuyện kể các bồ tát

 

và cách họ qua quá trình đó.

 

Những tiếp viên này

 

được thiết kế theo mẫu hiện đại nhất.

 

Nhưng chỉ có 1 vấn đề.

 

Khi họ đã phục vụ trên quá
nhiều chuyến đi...

 

hao mòn bắt đầu thấy rõ.

 

họ có thể muốn cười...

 

nhưng nụ cười sẽ chậm xuất hiện.

 

Cũng có thể họ muốn khóc...

 

Nhưng giọt lệ không hề chảy xuống
cho đến ngày hôm sau.

 

Người máy này hỏng nhanh quá.

 

Có lẽ cậu nên thôi đi.

 

Tôi bắt đầu tuyệt vọng

 

và đã muốn bỏ ngang.

 

Nhưng sau đó tôi lại cố thử lần nữa...

 

Tôi có 1 bí mật muốn nói với cô

 

Cô đi với tôi nhé?

 

Tôi có 1 bí mật muốn nói với cô

 

Cô đi với tôi nhé?

 

Anh có biết ngày trước người
ta làm gì...

 

khi có những bí mật nặng lòng?

 

Họ sẽ lên 1 ngọn núi, tìm 1 gốc cây

 

Đục 1 lỗ ở thân cây...

 

990

 

991

 

992

 

993

 

994

 

995

 

Tôi dần dần bắt đầu bớt tự
tin ở bản thân...

 

Lý do cô ấy không bao giờ trả lời...

 

không đơn giản là vì phản
ứng đã bị chậm lại ...

 

Đơn giản đó là vì cô ấy không
hề yêu tôi.

 

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra...

 

Mọi việc đã ngoài tầm
kiểm soát của tôi rồi.

 

Điều duy nhất còn lại để làm

 

đó là bỏ cuộc.

 

24-12-1968

 

Sao anh lại mời tôi đi ăn
tối Giáng sinh thế này?

 

Không đi làm thì tôi thiệt thòi
vì mất tiền boa nhiều lắm đấy.

 

Đêm nay thì 1 mình
cũng buồn quá chứ.

 

Tôi cần có bạn...

 

Có nghĩa là tôi?

 

đã lâu rồi, không thấy bạn trai
của cô viết thư nữa.

 

Tôi bảo anh ấy đừng viết nữa.

 

Cũng đâu còn hy vọng gì.

 

Chờ đợi tôi làm gì ...

 

Tại sao lại không hy vọng?
Hay đi tìm anh ấy đi!

 

Nếu cô không đi tìm đó mới
thật là tuyệt vọng!

 

Cha tôi sẽ không bao giờ bằng lòng!

 

Nếu anh là anh ấy...

 

Đêm nay anh sẽ làm gì?

 

Sao cô không hỏi anh ấy đi?

 

Cô có số điện thoại của anh ấy không?

 

Em không nghe anh nói!

 

Anh nói to hơn đi.

 

Em đang hét đây này!

 

Đêm đó tôi cảm thấy mình như
Ông già Noel...

 

Tôi đưa cô ấy đến toà soạn...

 

và để cô ấy gọi điện thoại đường
dài cho người bạn trai...

 

Tôi rất vui...

 

vì thấy cô ấy quá hạnh phúc.

 

Thật ra khu vực 1224-1225...

 

có nghĩa là đêm Noel
và sáng hôm sau...

 

Vào đêm trước Giáng sinh...

 

Nhiều người cần có nhiều tình
thăn hơn bình thường

 

Tôi đã không được điều đó.

 

Có khi như thế là tốt nhất.

 

10 giờ sau.

 

Tôi đã hiểu ra ..

 

lý do người máy xinh đẹp kia
không trả lời...

 

không liên quan gì đến máy móc
hao mòn

 

cũng không phải vì cô ta
không thích người hành khách nọ.

 

Mà rõ ràng La...

 

cô ấy đã yêu thương 1 người khác.

 

Ngay sau đó, cô ấy đi Nhật...

 

Tôi đã cho cô ấy 1 bản thảo
truyện ngắn 2047

 

Hy vọng cô ấy có đọc.

 

100 giờ sau...

 

1000 giờ sau...

 

Tình yêu là vấn đề thời gian...

 

Có gặp đúng người tâm đầu ý hợp...

 

mà quá sớm hay quá muộn...
thì cũng chẳng để làm gì.

 

Giá mà tôi đã sống ở 1 lúc khác...
ở 1 nơi khác...

 

thì câu chuyện của tôi có lẽ đã
có 1 kết cục khác hẳn.

 

-Tôi cần báo với cậu...
-Sao a?

 

Tôi sẽ đi xa vài ngày...

 

Cậu cứ đưa tiền trọ cho
con gái tôi.

 

Cô ấy về rồi à?

 

-Cô Thanh Uyên?
-Ý tôi bảo đứa út, Ý Nguyên ấy.

 

Thế ông hết lo rồi à?
Ông đi nghỉ?

 

Không, tôi đi Nhật đấy chứ.

 

Nhưng ông thù người Nhật kia mà.

 

Sao lại đi Nhật?

 

Thanh Uyên nó lấy chồng...

 

Xin chúc mừng ông!

 

Tôi cứ chần chừ không biết
có nên đi hay không...

 

Giờ tôi đã quyết định. Tôi
chỉ muốn nó sống hạnh phúc.

 

Khi nào ông đi?
Ông giúp tôi chọn quà cưới đi.

 

Thôi khỏi.

 

Nó có nhờ tôi hỏi cậu 1 điều.

 

Là điều gì?

 

Nó đọc truy.ện '2047' của cậu.
Nó thích lắm.

 

Nhưng lại thấy đoạn kết quá buồn.

 

Nó hỏi cậu có thể sửa lại không?

 

Để tôi xem sao.

 

1 giờ sau...

 

10 giờ sau.

 

100 giờ sau...

 

Taxi!

 

Tôi cũng muốn câu chuyện kết
thúc êm đẹp...

 

Nhưng lại không biết viết thế nào.

 

Nhiều năm về trước tôi đã có
1 đoạn kết đẹp trong tay...

 

mà lại để nó tuột đi...

 

Đừng quay lưng bỏ đi!

 

-Hắn đã đến rồi à?
-Anh hỏi để làm gì?

 

Lúc chán nản, tôi lại gặp lLần
lần nữa...

 

Cô ấy vẫn thế,
vẫn ghen tuông vô lối.

 

Này tưởng anh ta là của cô đó à?

 

Tôi tưởng cô biết anh ấy rõ chứ!

 

Anh ấy như vậy đó!

 

Chúng tôi vui chơi với nhau như vậy!

 

Liệu biết thân biết phận đi!

 

Nhìn cô ấy tôi đã ngộ ra 1 điều...

 

Là khi ta không chấp nhận thất bại

 

thì vẫn có 1 cơ hội ta sẽ có
được những gì ta muốn.

 

18 tháng sau.

 

Xin chào, ông Châu có nhà không?

 

Em biết là không nên hỏi...

 

Nhưng người ta bảo em cần người
bảo lănh.

 

Người tuyển dụng tiếp viên

 

cho hộp đêm...

 

bảo là có biết anh.

 

Anh có thể nói giúp em 1 lời không?

 

Được, sẵn lòng.

 

Anh biết em nói đến ai rồi.

 

1 hay 2 ngày nữa anh sẽ gặp ông ấy.

 

Sao em lại chọn Singapore?

 

Em không muốn ở đây nữa.

 

Em đã suy nghĩ cũng lâu

 

và đã đến xem xét nơi đó.

 

Nhớ đừng uống rượu nhiều nhé.

 

Trông em không khoẻ đó.

 

Anh đừng lo, em không chết đâu.

 

Anh biết không...

 

Đêm Giáng sinh em có đến đây...

 

hy vọng là sẽ gặp được ạnh.

 

Sao em không gọi điện báo trước?

 

Em không biết nữa.

 

Bỗng dưng em muốn đến...

 

Em cũng không hiểu tại sao.

 

Đêm đó bỗng nhiên em nhớ anh
thật nhiều...

 

Dĩ nhiên rồi, ta là bạn rượu mà.

 

Đương nhiên là em phải nhớ anh...

 

Anh nói đúng.

 

Ta là bạn rượu với nhau.

 

Thôi về.

 

-Hầu bàn!
-Vâng.

 

-Tính tiền nhé?
-Vâng được ạ.

 

Em ở đâu?

 

1 khách sạn...1 phòng trọ nhỏ.

 

Nhưng cũng được lắm.

 

Anh sẽ đưa em về.

 

Thôi, cảm ơn anh.

 

Em vừa dọn đến...bê bối lắm.

 

Khi nào gọn gàng, em sẽ mời anh đến

 

Để em về trước...

 

Nhìn Bội linh thay đổi như vậy...

 

Tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn...

 

Đúng rồi...Giáng sinh vừa rồi...

 

tôi đã không có mặt ở Hồng Kông.

 

24 tháng 12 1969.

 

Anh có thấy cô Trương không?

 

Cô Trương à? Cũng đã lâu rồi
không thấy.

 

Anh có khái niệm cô ấy ở đâu không?

 

Có lẽ đã trở về Phnom Penh.

 

Nam 1969 Tôi không hề muốn ở lại
Hồng Kông đêm Giáng sinh chút nào.

 

Nên tôi đã đến Singapore
và trở lại sòng bài.

 

Tôi chờ nhiều ngày nhưng 'Nhện
đen' đã không bao giờ xuất hiện.

 

Không ai biết cô ấy đi đâu.

 

Có người cho rằng cô ấy
đã đi Phnom Penh

 

Nhiều người khác cho rằng
cô ấy đã chết.

 

Bình và tôi bắt đầu làm việc
ở Singapore vào năm 1963.

 

Khi đời tôi mất đi phần lớn
ý nghĩa của nó...

 

tôi đã bắt đầu cờ bạc mỗi ngày.

 

Đó là những lúc khó khăn nhất...

 

và đã chỉ có 1 người cứu vớt tôi...

 

1 con bạc chuyên nghiệp...

 

Nhiều người cho rằng cô ấy ăn gian...

 

Lúc nào cô ấy cũng mặc áo đen...

 

Nên họ gọi cô ấy là ''Nhện đen''

 

Cô ấy mang bao tay đen 365
ngày 1 nam...

 

cũng không ai biết rõ vì sao.

 

Có phải người ta đã chặt tay
cô ấy vì tội ăn gian không?

 

Và bao tay đó che giấu một
bàn tay giả?

 

Không ai thật sự biết được...

 

Sao cô mang bao tay đen đó vậy?

 

Đó là 1 thói quen.

 

Cô không phải người ở đây?

 

Quê quán tôi ở Phnom Penh

 

Sao trùng hợp vậy?
Tôi vừa ở Campuchia về.

 

Ở đó quá hỗn độn!
Anh đến đó làm gì?

 

Toà soạn báo cử tôi đi.

 

Anh là phóng viên?

 

Bây giờ thì hết rồi.

 

Tại sao?

 

Họ đã thay đổi nhân sự
và bây giờ tôi là 'tư vấn'

 

lănh nửa lương, và gần như
không có gì để làm.

 

Thế sao anh lại ngồi ở sòng
bài suốt như vậy?

 

Tôi đã cố kiếm đủ tiền để
mua vé tàu về Hồng Kông.

 

Anh thua có nhiều không?

 

Vài ngàn.

 

Không bao giờ nên đặt chân vào
sòng bài khi trong lòng không vui.

 

Anh sẽ không thắng được.

 

Tôi cũng đâu mong gì thắng.

 

Chỉ mong lấy lại tiền đã mất.

 

Nếu anh còn chút tiền...

 

thì tôi sẽ giúp anh...

 

với 1 điều kiện.

 

Khi nào đã có lại đủ tiền...
thì đừng đánh bài nữa.

 

Tại sao cô lại giúp tôi.

 

Tôi sẽ lấy hoa hồng đấy.

 

10% của bất cứ số tiền nào
tôi thắng cho anh?

 

Nghĩ lại đi.

 

Huê hồng tí tẹo từ số tiền
thắng giúp tôi thì thấm tháp gì?

 

Sau đó, chúng tôi đã trở lại sòng
bài hết đêm này đến đêm khác.

 

Chúng tôi đến quán cơm gần
nhà gã xe lửa...

 

Cô ấy đã thắng lại hết số tiền
tôi đã mất.

 

Cảm ơn.

 

Đừng cảm ơn tôi, đó là của anh.

 

Nếu mai, anh còn cần tôi nữa...

 

thì tôi sẽ chờ đây sau bữa tối...

 

Tôi vẫn không biết tên cô.

 

Tô lệ Thanh.

 

Nhiều năm về trước tôi đã yêu
vợ 1 người đàn ông khác...

 

Tên cô ấy cũng là Tô lệ Thanh.

 

Chính vì cô ấy mà tôi đã
dọn đi Singapore.

 

Tôi đã không bao giờ mơ rằng
mình sẽ gặp 1 Tô lệ Thanh khác.

 

Tôi đã kể cô ấy nghe về
Tô lệ Thanh của ngày xưa...

 

Thoạt đầu, chúng tôi
giữ mọi việc bí mật.

 

Nhưng tin đồn đã lan xa...

 

Sau đó chúng tôi đã dọn vào
khách sạn...

 

và đã thuê phòng 2046

 

Khi tôi nghĩ lại, mọi việc
cũng chỉ như 1 giấc mơ...

 

Anh có vẻ yêu cô ấy nhiều?

 

Chuyện xưa rồi.

 

Thôi, ta đổi đề tài đi.

 

Còn cô, trước đây cô làm gì?

 

Anh muốn biết về tôi à?

 

Thôi nào, ta sẽ chơi Thượng hạ.

 

Nếu anh thắng, tôi sẽ kể hết.

 

Và tôi đã hiểu ra quá khứ
của cô ấy...

 

cũng như bàn tay luôn mang
bao tay của cô ấy.

 

1 bí mật mà không ai biết được.

 

Trong tất cả những người
đàn ông tôi đã gặp...

 

anh đã đối xử tốt nhất với tôi.

 

Chưa gì tôi đã nhớ anh rồi đó.

 

Sao em không đi với tôi...?

 

Chẳng phải là...

 

anh đã hứa không hỏi đó sao?

 

Hay lại đây.

 

có khi nhiều năm nữa ta chưa
gặp lại nhau...

 

Đêm mà chúng tôi gặp nhau lần cuối...

 

Tôi đã bảo cô ấy...

 

Nhớ bảo trọng.

 

Biết đâu 1 ngày nào đó,
em sẽ trốn khỏi quá khứ của em

 

Nếu có ngày đó, xin nhớ tìm tôi.

 

Bây giờ tôi bỗng hiểu ra...

 

những Lời tôi bảo cô ấy...
thật ra là cho tôi...

 

Trong tình yêu không thể có
1 người thay thế...

 

Tôi chỉ đi tìm lại cảm giác tôi
đã có với Tô lệ Thanh năm xưa...

 

Chính tôi cũng đã không
hiểu ra điều đó.

 

Nhưng chắc chắn cô ấy hiểu.

 

''Mùa hoa mẫu đơn nở...

 

''Cành hoa vươn cao

 

''Rồi lại tàn...

 

Như thế là ''Có'' hay ''Không''?

 

Rượu đây à? Phải say hay sao?

 

Anh biết em uống rượu giỏi...

 

Ta uống đi...

 

Càng nhiều càng tốt.

 

Nếu còn thức ăn thừa

 

thì lần sau đến hay tính tiếp/

 

Em chỉ muốn xin anh 1 việc nhỏ.

 

Đây là 1 số tiền. anh cầm đi.

 

Để làm gì?

 

Em biết anh đã vay tiền
bạn bè để mua vé máy bay cho em...

 

Anh trả tiền anh ấy lại đi.

 

Nếu còn dư thì trả tiền tro cho em.

 

Ở đâu em có nhiều tiền thế?

 

1 khách hàng cũ.

 

Ông ấy vẫn luôn quý em...

 

Ông ấy đối xử với em tốt.

 

nhưng lại quá già đối với em.
nên em ít để ý với ông ta.

 

Hôm qua em gặp ông ấy
lúc đang đi mua sắm.

 

Ông ấy nhất định mời em
đi ăn tối.

 

Em cần tiền...

 

Nên em đã đi.

 

Sau bữa tối, em bảo ông ấy
là em cần tiền...

 

Ông ấy bảo cần bao nhiêu cứ lấy...

 

Nên em bảo em cần 5 ngàn...

 

Lúc đầu em định để dành
cho Singapore...

 

Nhưng bây giờ em có việc để dùng...

 

Đừng vớ vẩn...

 

Em còn trẻ...tương lai em còn dài...

 

Anh đã vay tiền của bạn bè...

 

Họ chưa cần lấy lại đâu.

 

Em cứ giữ để dùng đi.

 

Sau này hay trả anh.
Không có gì vội cả.

 

Sao anh lại tốt với em thế?

 

Có lẽ đó là định mệnh.

 

Đáng tiếc điều đó đã không
được lâu...

 

Em ước gì điều ấy đã kéo dài lâu hơn...

 

Em đừng nên như thế.

 

Để anh mời em bữa tối nay.

 

-Hầu bàn! Tính tiền!
-Tôi đến ngay!

 

Đừng...

 

Anh đã quá tốt với em.

 

Chi tiền cho em thế là quá đủ...

 

Em cũng không muốn
nợ anh quá nhiều...

 

Em cần gọi điện...

 

Xin anh trả tiền, em sẽ ra ngoài.

 

Anh có vào không?

 

Thôi, cảm ơn em.

 

Em nghỉ đi.

 

Mai anh sẽ tiễn em ra sân bay.

 

Thôi đừng...

 

Nếu anh đến em sẽ buồn lắm.

 

Em hay bảo trọng.

 

Tại sao mọi việc không thể như
trước đây?

 

Xin anh đừng đi...

 

Hay ở lại với em đêm nay...

 

Cho em mượn anh ít lâu...

 

Anh nhớ chứ?

 

Có lần em hỏi anh...

 

có điều gì mà anh không
bao giờ cho mượn...

 

Anh đã suy nghĩ nhiều...

 

và bây giờ anh đã biết...

 

là có 1 điều

 

anh sẽ không bao giờ
cho ai vay mượn...

 

Nếu tôi nhớ không lầm,

 

thì đó là lần cuối cùng chúng
tôi thấy nhau.

 

Tôi đã không gặp cô ấy
từ đêm đó.

 

Tại sao mọi việc
không thể như trước?

 

Anh ấy đã không hề quay lại...

 

Như thể anh ấy đã lên một
chuyến xe lửa rất dài

 

hướng về một tương lai mù mịt...

 

trong màn đêm sâu thẳm.

 

Những ai đi đến 2046 cũng có
mục đích đó.

 

Họ muốn tìm lại những ký ức
đã mất...

 

Bởi vì năm 2046

 

không bao giờ có gì thay đổi...

 

Nhưng cũng không ai biết điều
đó có thật hay không.

 

Bởi vì không ai đã từ đó trở về...